hẹn đẹp như mơ review
Home Tags Hẹn đẹp như mơ. March 9, 2018. 0. Bàn luận [Review] Giai kỳ như mộng. November 22, 2016. 1. BÀI HOT. Cổ đại [Review] Phế hậu tướng quân. May 31, 2018. 7 [Tóm tắt] Phim Hữu Phỉ
Hẹn đẹp mắt như mơ (tên cội là Giai Kỳ Như Mộng) là 1 trong những tác phẩm đỉnh cao trong số sáng tác của Phỉ vấp ngã Tư Tồn, đã cướp đi nước đôi mắt của biết bao độc giả. Nghe và đọc review của khá nhiều bạn thì đại khái tôi cũng biết được văn bản
Review truyện Ước hẹn phù hoa: Chuyện tình đẹp như mơ của những người không ngại chờ đợi. Thể loại ngôn tình những tình yêu khắc cốt ghi tâm, cảm động lòng người, các tác giả sáng tác truyện ngôn tình còn khai thác những mối quan hệ khác như: gia đình, tình bạn
Điểm hẹn tour lá đỏ Hàn Quốc - Nhật Bản. PV21:56 16/10/2022. Top 5 điểm check-in đẹp nhất mùa thu Nhật Bản. Vẫn là một câu chuyện về mùa thu - mùa đáng nhớ và đáng tận hưởng nhất trong năm. Không phải nghiễm nhiên mà người ta lại nói như vậy. Sắc thu mang trong mình
Hẹn Đẹp Như Mơ Reviews 29 • Cực hay MUA SÁCH TẠI ĐÂY Phỉ Ngã Tư Tồn là mẹ đẻ của nhiều tác phẩm bi tình làm mưa làm gió trên mạng xã hội cũng như giới văn học Trung Quốc. Với 18 tác phẩm đã xuất bản thì có tới 7 tác phẩm được chuyển thể thành phim, điều này chứng tỏ sức hút của những đứa con tinh thần của "Mẹ Phỉ".
Người đẹp không ăn kiêng mà ăn đủ chất. Thực đơn luôn có đủ tinh bột, đạm, chất béo, vitamin và khoáng chất. Việc chuẩn bị bữa cơm giúp người đẹp kiểm soát thực phẩm cũng như lượng đồ ăn nạp vào cơ thể. Nhiều người cho rằng phải ăn kiêng mới có thể giảm
acebunav1979. anhnguyenflypro Thành viên tích cực Tham gia 21/8/2018 Bài viết 692 Đã được thích 3 Điểm thành tích 18 HẸN ĐẸP NHƯ MƠ Tên khác GIAI KÌ NHƯ MỘNG Tác giả Phỉ Ngã Tư Tồn Thể loại Hiện đại đô thị, ngược tâm, nam chính thâm tình, SE Độ dài 28 chương Tình trạng Hoàn edit - đã xuất bản Link đọc tại đây ***** Mình đã đọc được ở đâu đó một câu nói thế này “Khi thời điểm không đứng về phía bạn, cho dù bạn cố chấp, mọi chuyện cũng chẳng đi tới đâu. Bởi vì ngay từ đầu, mọi chuyện đã định trước phần nhiều là thất bại.” Tình yêu của Vưu Giai Kì và Nguyễn Chính Đông là một mối nhân duyên như thế. Ngay từ lúc bắt đầu họ đã biết rõ sẽ chẳng đi đến đâu, thế nhưng vẫn cứ như thiêu thân lao đầu vào lửa. Vưu Giai Kì đã dành cho Mạnh Hòa Bình cả tuổi thanh xuân. Ngày ấy, với suy nghĩ giản đơn của tuổi trẻ, họ đã tin rằng tình yêu của họ sẽ có thể vượt qua mọi rào cản, một lòng tin tưởng vào lời hứa trọn đời trọn kiếp. Tình yêu của họ rất đẹp, đẹp đến mức không chân thực, đẹp tựa một giấc mơ. Mạnh Hòa Bình vì Giai Kỳ mà cãi nhau với gia đình, chấp nhận làm những công việc vất vả khó khăn để được ở bên cô. Cứ ngỡ rằng họ sẽ nên duyên vợ chồng thì sóng gió ập đến. Người cha mà Giai Kì yêu thương nhất ngã bệnh rồi qua đời. Trước đó, mẹ của Hòa Bình đã đến gặp ông. Lúc lâm chung, ông chỉ có thể nói với Giai Kì một từ “Không…”. Chỉ có thế, nhưng cô hiểu, ông muốn cô rời xa Hòa Bình, giữ cho bản thân chút tôn nghiêm còn sót lại. Một mối tình đẹp như mơ đã khép lại như thế. Giai Kì đã nghĩ rằng mình sẽ không thể yêu thêm ai khác, cho đến khi Nguyễn Chính Đông bước vào cuộc đời cô. Chính Đông là một công tử hào hoa phong nhã, cũng là bạn chí cốt của Hòa Bình. Nhiều năm về trước, khi anh vẫn còn đang du học ở nước ngoài thì Hòa Bình gọi đến. Chính Đông vẫn nhớ rất rõ, qua điện thoại Hòa Bình đã khóc, đó là lần đầu tiên anh thấy Hòa Bình khóc. Hôm ấy, Giai Kì đã nói lời chia tay với Hòa Bình. Chính Đông vốn định tán tỉnh để Giai Kì yêu anh, sau đó vứt bỏ cô, như cái cách mà cô đã làm với Mạnh Hoà Bình năm đó. Để rồi chẳng biết từ bao giờ, anh đã trót nhớ thương người con gái mà anh cho là không có gì đặc biệt ấy. Chính Đông đã từng bước bước vào trái tim Giai Kì nhưng anh chẳng nhận ra điều đó mà lại nhầm tưởng rằng cô vẫn yêu Mạnh Hòa Bình. Cho đến tận thời khắc cuối cùng của cuộc đời, anh thanh thản ra đi, mang theo suy nghĩ rằng Giai Kì chẳng hề yêu anh. Các nhân vật nam chính của Phỉ Ngã Tư Tồn thường được xây dựng với cách thể hiện tình yêu rất đặc biệt. Điển hình như Mộ Dung Phong yêu Doãn Tĩnh Uyển theo cách ích kỉ đến độc đoán trong “Không kịp nói yêu em” hay Lí Thừa Ngân với tình yêu đầy toan tính trong “Đông Cung”. Nhưng Nguyễn Chính Đông không giống như vậy. Có một câu nói của anh cứ khiến mình ám ảnh mãi không thôi “Giai Kì, xin em tha thứ cho anh. May mà em vẫn chưa kịp yêu anh, may mà anh vẫn còn kịp để cho em có được hạnh phúc của riêng mình.’’ Anh yêu Giai Kì bằng một tình yêu đơn thuần, giản dị mà sâu sắc, mãnh liệt mà thầm lặng, cũng như cái cách Mạnh Hòa Bình âm thầm chờ đợi, cầu mong Giai Kì được hạnh phúc. “Em nhất định phải sống hạnh phúc hơn anh, bởi vì anh sẽ mãi đợi em”. Giai Kì thật may mắn khi có hai người đàn ông ưu tú yêu cô như thế. Vưu Giai Kì luôn nghĩ rằng những điều quá tốt đẹp không hợp với cô, vì cô luôn đánh mất tất cả, như người cha của cô, như Mạnh Hòa Bình, như Nguyễn Chính Đông. Có lẽ vì thế, cô luôn ép bản thân mình phải kiên cường, kiên cường đến cố chấp, dũng cảm đến ngốc nghếch, như Chính Đông đã nói “Có lúc em thật sự rất dũng cảm, dũng cảm đến mức gần như ngu ngốc, anh luôn nói, em cô độc đến dũng cảm. Thực ra anh cũng chỉ hy vọng người con gái anh yêu, bình thường mà yếu đuối, không cần việc gì cũng tự mình gánh vác, khi có việc gì xảy ra, đều có thể có người giúp cô ấy che chắn trước mưa bão, có người dùng hết sức mình để bảo vệ cô ấy, yêu thương cô ấy. Anh chỉ hy vọng em có thể an nhàn mà hạnh phúc, cùng với người em yêu, sống yên ổn hết nửa đời còn lại. Anh không cần em phải dũng cảm, anh chỉ cần em hạnh phúc”. Vưu Giai Kì và Mạnh Hòa Bình, là tình yêu đúng thời điểm nhưng sai người. Giai Kì yêu Hòa Bình khi cô vẫn còn là một thiếu nữ vô tư, cô trao cho anh trái tim với một tình yêu trọn vẹn. Cô yêu anh nồng nàn và say đắm, yêu anh theo cách mãnh liệt đến cố chấp của tuổi trẻ. Thế nhưng với Giai Kì, có những thứ còn quan trọng hơn cả tình yêu, đó là tình thân và lòng tự trọng, vậy nên cô đã rời xa anh, khép lại một mối tình đẹp nhưng dang dở. Vưu Giai Kì và Nguyễn Chính Đông, là tình yêu đúng người nhưng sai thời điểm. Giai Kì gặp Chính Đông khi cô đã trưởng thành, khi trái tim cô đã chằng chịt những tổn thương, khi trong lòng cô vẫn còn vấn vương bóng hình của một người con trai khác. Ban đầu, Giai Kì ở bên Chính Đông có lẽ là do cảm kích vì anh đã luôn giúp đỡ cô. Để rồi cô yêu anh một cách nhẹ nhàng, nhẹ nhàng đến mức cô chẳng nhận ra, để đến khi nhận ra thì đã không còn kịp nữa. Căn bệnh ung thư gan của anh đã ở giai đoạn cuối. Anh là con người cao ngạo, anh không muốn để cô nhìn thấy giây phút anh ra đi, anh cầu xin cô hãy rời xa anh, chấp nhận tác thành cho cô và Mạnh Hòa Bình. Đến cuối đời, ước nguyện duy nhất của anh là cô sẽ được hạnh phúc. Còn Giai Kì, cô sẽ không bao giờ cho anh biết được rằng cô cũng yêu anh, để anh có thể yên tâm bước tiếp cuộc hành trình của mình. Mạnh Hòa Bình là mối tình đầu đẹp đẽ, còn Nguyễn Chính Đông là mối tình cuối khắc cốt ghi tâm. “Phút cuối cùng, em đã yêu anh, em lại vĩnh viễn không nói cho anh biết, bởi vì em sợ anh cảm thấy không kịp, sợ anh cảm thấy có lỗi”. “Cô đeo nhẫn lên cổ, bởi vì như thế, bởi vì nó kề sát tim, nó sẽ đập cùng với tim cô, cùng với mạch máu, cùng đập, nó sẽ mãi mãi ở đó, giống như anh, mãi mãi ở đó.” Ngoài ra với những bạn yêu truyện ngôn tình sủng có thể đón đọc một truyện khác đang rất hot là cô vợ đáng yêu của tổng tài ơn mọi người đã đọc review của mình Xem thêm các chủ đề tạo bởi anhnguyenflypro Các chủ đề tương tự - Review Truyện Sói Đến Rồi - Tác Giả Loan - Cùng Review Truyện Ngôn Tình Full Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu - Review Truyện Từng Có Một Người, Yêu Tôi Như Sinh Mệnh Cùng - Review Truyện Túi Nhỏ Bên Ngực Trái Giản Diệc Dung - Review Truyện Quãng Đời Tươi Đẹp Còn Lại Tác Giả Tuyết Trà Chia sẻ trang này
Phỉ Ngã Tư Tồn là mẹ đẻ của nhiều tác phẩm bi tình làm mưa làm gió trên mạng xã hội cũng như giới văn học Trung Quốc. Với 18 tác phẩm đã xuất bản thì có tới 7 tác phẩm được chuyển thể thành phim, điều này chứng tỏ sức hút của những đứa con tinh thần của “Mẹ Phỉ”. Một trong những đỉnh cao của Phỉ Ngã Tư Tồn là Hẹn đẹp như mơ”Hẹn đẹp như mơ” với tên gốc là “Giai Kỳ Như Mộng”Một câu chuyện dịu dàng và đầy xúc yêu đẹp của tuổi thanh xuân mơn mởn, những thời khắc ấm áp, tuyệt đẹp của mối tình Mạnh Hòa Bình và Vưu Giai Kỳ mãi mãi sẽ chỉ là một giấc mơ, một giấc mơ đẹp đến mức không chân thực. Mối tình ấy khép lại, rồi Nguyễn Chính Đông bước vào cuộc đời của Giai Kỳ một cách lạ xé giữa quá khứ và thực tại, giữa tình yêu và sự cao thượng, giữa hận thù và tin yêu, Giai Kỳ đã chọn lựa điều gì để có thể đem lại hạnh phúc cho mình và những người mình yêu?Có nhiều khi, chúng ta cứ ngỡ rằng cái mình từ bỏ chỉ là tình cảm trong một thời điểm, nhưng đến phút cuối mới biết rằng, hóa ra nó là cả cuộc đời.“Tình mềm tựa nước, Hẹn đẹp như mơ”… Một áng văn dịu dàng vô tận của Phỉ Ngã Tư Tồn mà bạn không thể bỏ qua. Mở đầu tác phẩm là việc gặp gỡ tình cờ của Vưu Giai Kỳ và Nguyễn Chính Đông. Tiếp đó, lần theo dấu vết thời gian tìm về một đoạn ký ức đau thương trong quá khứ về mối tính dang dở, khắc cốt ghi tâm của Giai Kỳ và Mạnh Hòa Bình vốn được nàng chôn sâu trong tận đáy lòng.“Anh luôn đợi em, còn em, sẽ dùng cả đời này để nhớ anh.” – Vưu Giai KỳCó lẽ đến lúc này tôi viết bài review này đã là quá muộn, nhà xuất bản cũng đã ra truyện được một thời gian rất dài thì tôi giờ mới lặng lẽ ngồi giữa một đêm đông giá rét viết những lời review này, viết cho một cuốn truyện Trung Quốc đầu tiên tôi mua về nhà đặt trên kệ là một câu chuyện tình buồn, một câu chuyện tình mang một kết thúc đã đọc truyện đến mòn gáy, lật lật giở giở không biết bao nhiêu lần, lần nào cũng khóc!Hòa Bình, Giai Kỳ, Chính Đông, ba nhân vật, số phận của họ đan vào nhau. Họ yêu thương nhau, nhường nhịn, nhưng cũng đầy chấp nhất, vì mong muốn đối phương hạnh phúc mà làm tổn thương chính bản thân mình. Ai cũng có một mối tình đầu để nhớ… Ai cũng có một tình yêu khắc cốt ghi tâm… Mạnh Hòa Bình, anh là mối tình đầu, là hoài niệm của Giai Kỳ. Anh đại diện cho tình yêu một thời mãnh liệt và đau khổ, liên quan đến sự tự trọng của cha con Giai Kỳ. Hòa Bình cùng Giai Kỳ đã cùng hẹn ước xây dựng một ngôi nhà trong mơ của họ. Đã có lúc Giai Kỳ chênh vênh trong mối tình với Chính Đông, đã có lúc cô mệt mỏi, đã có lúc cô tìm đến ngôi “nhà” đó. Giai Kỳ cũng như biết bao cô gái khác, tình yêu không thể nói bỏ là có thể bỏ, không thể nói hết là có thể hết. Cũng như Mạnh Hòa Bình đã nói“Em đừng cho rằng anh đợi em, là do anh chưa gặp được một người tốt thôi – nếu thật sự gắp được, làm gì có chuyện đợi em. Nhưng Vưu Giai Kỳ, nhiều năm nay anh tìm mãi, vẫn không thể tìm được người thứ hai như em”Dao động, luyến tiếc, nhưng rồi cuối cùng Giai Kỳ cũng nhận ra được tình cảm của Chính Đông. Không ồn ào, không mãnh liệt, mà lại rất sâu sắc, luôn luôn chở che cho cô. Anh hiểu cô, hiểu nơi nào là “nhà” của cô. Nếu như Mạnh Hòa Bình cho rằng nhà’ là ngồi nhà trong mơ Hòa Bình với cô từng hẹn ước, thì Chính Đông lại coi nơi ở của cô với bố trong bao năm là nhà’“Nét chữ anh mạnh mẽ lưu loát “Giai Kỳ, cuối cùng anh đã đợi được em về nhà”Chính Đông – Giai Kỳ, tình yêu như hoa như mộng, phảng phất như pháo hoa trên bầu trời, rất đẹp nhưng cũng chỉ trong thoáng chốc. Có đẹp như thế mới khiến cho người ta khắc cốt ghi tâm, nhớ trọn cả một xin phép được trích đoạn ngoại truyện vào đây, để thấy đó là món quà giàu cảm xúc kết thúc một cuốn sách thật buồnKỷ Niệm“……đã từng sống ở đây……….cở sở giáo dục chủ nghĩa yêu nước……..”Bời vì cách quá xa, giọng nói giảng giải hơi đứt quãng, tất cả những đứa trẻ đều nắm bàn tay bé nhỏ của nhau, vì là học sinh lớp 1, lần đầu tiên tham gia hoạt động như thế này, nên rất hưng phấn, rõ ràng là không kìm được cứ tranh luận cứ ồn ào không ngừng. Bời vì trật tự rất tốt, dần dần cũng theo kịp người giới thiệu đi về phía trước.“Kỷ Niệm!” Một đứa bé trai không kìm được quay đầu lại trách móc “Cậu giẫm vào chân tớ rồi………..”“Xin lỗi nhé………….”Kỷ Niệm là một đứa bé gái, đôi mắt to nhấp nháy, giống như là hai quả nho mọng nước “Triệu Tiểu Vĩ, tớ không cố ý.”Đứa vé trai toét miệng cười “Không sao.”Nhưng Kỷ Niệm chỉ ngẩng đầu lên, nhìn bức ảnh đen trắng trên tường một cách chăm chú “Chiếc nhẫn này mẹ tớ cũng có một cái.”“Cái gì hả?” Đầu Triều Tiểu Vị kề sát lại gần, Kỷ Niệm chỉ cho cậu ấy xem “Chiếc nhẫn vàng trên tay cô này nè.”Những bức ảnh cũ dán chằng chịt khắp tường, bức đó là lớn nhất, thiếu nữ với mái tóc ngắn mỉm cười nhìn vào ống kính, khoan thai ngồi ở đó, hai tay đan vào nhau tự nhiên, lộ ra chiếc nhẫn có kiểu dáng đặc biệt đó. Cả bức ảnh đã bị nhuốm màu lờ mờ ố vàng của thời gian, nhưng từng chi tiết nhỏ vẫn rất rõ nét, ngay cả hoa văn khắc trên chiếc nhẫn đó cũng có thể nhìn thấy rõ ràng. Chỉ cách tấm kính chắn, hai đứa trẻ nhỏ bé nhón chân lên, nỗ lực muốn nhìn rõ hơn nữa, cho nên chiếc mũi của hai đứa bé dính vào mặt tấm kính, đè bẹp xuống.“Mẹ tớ có một cái.” Kỷ Niệm nói nghiêm túc “Giống y hệt ấy.”“Đây là di vật văn hóa,” Triệu Tiểu Vĩ lắc đầu nói “Cái của mẹ cậu chắc chắn là mua sau này. Di vật văn hóa không có bán, đều là của quốc gia.”Kỷ Niệm lại nhón chân lên nhìn lúc lâu, giọng nói khẳng định “Cái của mẹ tớ thật sự giống y hệt cái này, tớ nhìn nhiều lần rồi mà. Nhưng mẹ không đeo trên tay, mẹ buộc vào một sợi dây đỏ, đeo lên cổ.”Triệu Tiểu Vĩ nói “Nhưng tớ thấy các cô khác còn cả cô giáo Trương, đều đeo nhẫn trên tay mà, sao mẹ cậu lại đeo nó trên cổ hả?”Câu hỏi đó đúng là hỏi khó Kỷ Niệm rồi, cô bé mở to mắt nghĩ một lúc, cuối cùng nhụt chí “Tớ không biết.”“Mấy học trò ở phía sau,” Cô giáo dẫn đoàn cuối cùng đã phát hiện ra hai đứa trẻ đang nói chuyện thì thầm.“Triệu Tiểu Vĩ, Kỷ Niệm, đừng để tụt lại phía sau, đến đây, bắt kịp đoàn.”Hai đứa trẻ trả lời một tiếng, lập tức chạy theo đuổi kịp các bạn cùng động của buổi chiều chỉ là thăm quan cơ sở giáo dục chủ nghĩa yêu nước, sau khi chiếc xe của trường đưa những đứa trẻ về trường, cũng đã sắp là lúc tan học, về phòng học điểm danh xong đúng lúc tiếng chuông tan học vang trường toàn là phụ huynh đến đón con về, Kỷ Niệm vừa nhìn đã nhận ra mẹ, gọi giòn tan “Mẹ ơi!” Xách cặp xách chạy như bay đến. Mẹ của cô bé cười ôm chầm lấy cô bé, sau đó dắt tay cô đến bãi đỗ xe, Kỷ Niệm mở cửa xe vứt cặp xách vào ghế sau, bản thân mình lại ngồi vào ghế phụ bên cạnh mẹ, người đi lại trên cả con đường đa phần đều là những đứa trẻ tan học về, bên đường lại là xe đón học sinh, trong chốc lát dường như bị tắc nghẽn, mẹ của cô vừa chậm chậm quay đầu xe, vừa cười nghe con gái kể chuyện hôm nay ở học sinh đi qua đường ở phía đầu đường nườm nợp không ngớt, do đó dừng xe lại, yên lặng chờ đợi. Con gái vừa quay đầu lại liền nhìn thấy sợi dây màu đỏ nho nhỏ đó trên cổ mẹ, bỗng nhiên nhớ lại câu hỏi lúc chiều mà Triệu Tiểu Vĩ nói, không kìm được hỏi “Mẹ ơi, sao mẹ lại buộc chiếc nhẫn đó vào sợi dây, đeo lên cổ ạ? Những cô khác đều đeo trên tay mà.”Mẹ cô bé sững sờ một lát, mới nói “Bởi vì…….bởi vì trên tay mẹ đã đeo nhẫn kết hôn rồi.”“Ồ!” Kỷ Niệm cười tươi “Con biết rồi. Nhưng mẹ cũng có thể đeo trên tay phải mà.”Mẹ cô bé kiên nhẫn giải thích cho Kỷ Niệm “Bởi vì tay phải cả ngày phải làm rất nhiều việc, đeo nhẫn sẽ không tiện, có thể bị vướng vào đồ, giống như đồng hồ của chúng ta vậy, đều là đeo trên cổ tay trái.”“Mẹ, còn nữa…….” Giọng nói oang oang của Kỷ Niệm nhẹ nhàng như ngọc “Hôm nay con thấy một chiếc nhẫn y hệt cái của mẹ, là ở trong nhà kỷ niệm cũ, trên tường có một bức ảnh rất lớn, người ở trên bức ảnh đó đeo một chiếc nhẫn y hệt của mẹ……..”Hoàng hôn mùa hè, mặt trời dần dần lặn xuống phía sau những khe hở giữa các tòa nhà cao tầng, dường như trái đất ngừng chuyển động, chỉ trong một giây đó, tất cả ngừng lại, chỉ có đầu óc trống rỗng, sau đó, trong giây lát sự nhớ nhưng dâng trào như thủy này, kiếp này, cô chầm chậm ngẩng đầu, kiếp này cô sẽ không cho phép mình rơi lệ nữa, bởi vì có một người, anh ấy sẽ đau sẽ sống thật tốt, sống hạnh phúc, yên ổn sống nốt kiếp này, phải thể nghiệm tất cả hạnh phúc, bởi vì, anh sẽ biết, anh sẽ đau lòng, cho nên, cô càng phải sống thật tốt, khiến cho bản thân mình sống hạnh phúc, sống tốt từng ngày, từng giờ, từng đeo nhẫn lên cổ, bởi vì như thế, bởi vì nó kề sát tim, nó sẽ đập cùng với tim cô, cùng với mạch máu, cùng đập, nó sẽ mãi mãi ở đó, giống như anh, mãi mãi ở nhất định sẽ sống hạnh phuc, yên yên ổn ổn, thể nghiệm一一tất cả những việc tốt đẹp nhất của kiếp này, tất cả xúc cảm trong sinh sẽ sống tốt từng ngày, từng giờ, từng phút, cho đến tận lúc anh, cười tươi từ nơi xa, cho đến tận lúc anh, nhất định đều phải xe cuối cùng chầm chậm lướt đi, vững vàng lái qua đường, không lâu sau chuyển vào đường chính, hòa vào dòng người cuồn cuộn.“Mẹ, chúng ta đến sân bay à?”“Đúng thế, đến lúc chúng ta đến sân bay, cha con chắc cũng xuống máy bay rồi.”Kỷ Niệm vui mừng hứng khởi “Mẹ ơi, mẹ đoán xem lần này cha sẽ đem quà gì về cho con? Cha không có sáng tạo gì cả, có khi lại là búp bê cũng nên……….”Tác giả không nói cha của đứa trẻ Kỉ Niệm là ai, nhưng người đọc chúng ta cảm nhận được, không phải Nguyễn Chính Đông, càng không phải Mạnh Hòa Bình, cái kết này có lẽ là cái kết trọn vẹn nhất cho mối tình dang dở đeo bám ba con Đông – Giai Kỳ, tình yêu như trò chơi đuổi bắt, đến khi Giai Kỳ nhận ra thì Chính Đông đã không còn đợi được ra, anh luôn ở đó, từ đầu đến cuối anh đều ở nơi đó, chỉ cần cô quay đầu lại, cô sẽ có thể nhìn thấy luôn đợi Đông luôn nghĩ Giai Kỳ đã không kịp yêu anh, nhưng… cô đã yêu, giống như anh yêu cô, toàn tâm toàn ý, dùng toàn bộ sức lực để yêu anh… Nhưng anh cũng đã không còn cơ hội để biết được điều thời gian lâu như vậy, cô mới biết, hóa ra đã sớm từ thời khắc đó, cô gặp được anhAnh nói “Kiếp này anh không thể, cho nên, kiếp sau anh nhất định sẽ đợi em, anh đợi em sớm hơn tất cả những người khác, gặp em sớm hơn một chút.”Cô lại không thể nói, thật ra cô đã gặp anh, trong lúc anh đợi cô, cô đã thật sự yêu anh.…Nhiều năm nay, cô dùng khoảng thời gian rất dài rất dài mới học được kết thúc, mới học được bắt đầu yêu lại một anh lại không thể ở đó, anh lại không có thời gian cho Đông – Giai Kỳ, lời hứa tình yêu trăm năm không đổiAnh và cô giao hẹn một trăm năm, cô sẽ không thay đổi, cô sẽ nhớ mãi, nhớ mãi, một trăm sẽ nhớ mãiMột trăm năm của anh và côNhư ai đó đã nói, tình chỉ đẹp khi tình còn dang dở. Đau xót ăn mòn trái tim con như thế, những nhân vật Hòa Bình, Giai Kỳ, Chính Đông cứ xoay vòng quanh đầu tôi, rồi một ngày tôi chợt phát hiện ra rằng, họ đã đi sâu vào trong trái tim câu chuyện dịu dàng và đầy xúc yêu đẹp của tuổi thanh xuân mơn mởn, những thời khắc ấm áp, tuyệt đẹp của mối tình Mạnh Hòa Bình và Vưu Giai Kỳ mãi mãi sẽ chỉ là một giấc mơ, một giấc mơ đẹp đến mức không chân thực. Mối tình ấy khép lại, rồi Nguyễn Chính Đông bước vào cuộc đời của Giai Kỳ một cách lạ xé giữa quá khứ và thực tại, giữa tình yêu và sự cao thượng, giữa hận thù và tin yêu, Giai Kỳ đã chọn lựa điều gì để có thể đem lại hạnh phúc cho mình và những người mình yêu?Có nhiều khi, chúng ta cứ ngỡ rằng cái mình từ bỏ chỉ là tình cảm trong một thời điểm, nhưng đến phút cuối mới biết rằng, hóa ra nó là cả cuộc đời.“Tình mềm tựa nước, Hẹn đẹp như mơ”… Một áng văn dịu dàng vô tận của Phỉ Ngã Tư Tồn mà bạn không thể bỏ thực sự có thể, toàn tâm toàn ý yêu một người đến sau, khi mà trong tim đã từng cómột tình yêu khắc cốt ghi tâm?. . .Thực tại và Quá khứ đan xen từng phần với nhauMộng mà như thật ~ Thật mà như mộngRốt cuộc khi quay đầu nhìn lại, mở mắt ra cũng chỉ là quãng thời gian đẹp tựa như mơ mà thôi. . .Có một trích đoạn trong “Phong thả đình trú” như thế nàyỞ sai lầm thời gian gặp gỡ đúng người, là một hồi đau lòngỞ đúng thời gian gặp gỡ sai lầm người, là một tiếng thở dài tức tưởiỞ đúng thời gian gặp gỡ đúng người, là cả đời hạnh phúcỞ sai lầm thời gian gặp được sai lầm người, là một đoạn hoang tha cho một người thực yêu ngươi, cũng không thống tha cho một người ngươi thực yêu, mới là thống khổ.——————–Tác giả Phỉ Ngã Tư Tồn – Dịch giả KeichanTình mềm tựa nước Hẹn đẹp như mơMột câu chuyện đẹp, đẹp đến đau lòng!Tạm biệt, tạm biệt Chính Đông của tôi, tạm biệt Giai Kỳ, tạm biệt Hòa BìnhĐã kết thúc rồi, vậy mà sao cứ đau lòng mãi không thôi! 743 views
Trong các tác phẩm ngôn tình và các nam chính ngôn tình tôi yêu nhất Nguyễn Chính Đông. Khi nghe đến Phỉ Ngã Tư Tồn tôi luôn nhớ đến anh, nhớ những tình cảm sâu sắc mà anh dành cho Vưu Giai Kì, anh thực sự làm tôi xúc động. Mỗi khi đọc lại tác phẩm ấy tôi đều bật khóc. Tôi nhớ mình đọc nó trong một chiều thu u buồn khiến tôi càng thấy da diết.”Hẹn đẹp như mơ” thực sự chạm đến trái tim tôi khiến tôi luôn nhớ về nó. Tôi nghe anh Phùng Thiệu Phong đóng Mạnh Hòa Bình tôi đã muốn xem phim nhưng tôi sợ làm mất hình tượng Chính Đông trong tôi, tôi lướt qua phim thấy nội dung phim có thể thấy rằng tôi xem nhất định thất vọng. Giai Kì là một cô gái vừa bất hạnh vừa may mắn, vừa hạnh phúc vừa đau khổ. Thời thanh xuân của cô được gặp gỡ Mạnh Hòa Bình, người con trai ấy ghi sâu vào tim cô khiến cô cứ ngỡ rằng từ nay về sau cô sẽ chẳng thể yêu ai. Lúc trái tim tổn thương cô lại gặp được người khiến trái tim nhức nhối ấy được xoa dịu. Tôi không biết phải dùng từ may mắn hay bất hạnh nữa chắc là cả hai quá. ^^. Mối tình với Hòa Bình được miêu tả qua trí nhớ của Giai Kì mối tình đầu nhẹ nhàng của thời kì đại học đầy vụng dại và tùy hứng vô cùng đáng yêu. Mỗi khi nhớ lại hình ảnh trèo cổng kí túc xá, tôi khá bất ngờ với một hình ảnh Giai Kì hồn nhiên trong sáng của thời đại học hay lúc chị say rượu, khoảnh khắc buông xuống khá nhiều những suy tư, nhũng âu lo thường ngày để trở về là mình một cách chân thực. Mạnh Hòa Bình đáng để Giai Kì trả giá bằng tuổi thanh xuân sống trong nhớ nhung khắc khoải, gần mà lại xa không thể với tới. Khi đọc “Hẹn đẹp như mơ” lần 1 tôi thích Mạnh Hòa Bình, nhưng sau lần 2, 3,…,n tình cảm của tôi lại nghiêng về Nguyễn Chính Đông. Những tình cảm của anh với Giai Kì hay với Hòa Bình đều khiến tôi nghiêng ngả. Suy nghĩ hành động của anh của một con người khao khát được ở bên người mình yêu nhưng bất lực trước số phận khiến tôi đau đớn. Hứa với chị sẽ ở bên chị suốt đời nhưng không cách nào làm được, từng ngày trôi qua phải chịu cảm giác nhìn người mình yêu đau đớn khi mình bị tử thần rình rập. Muốn nghe chị nói yêu anh mà lại sợ nghe xong không đủ can đảm để ra đi, sợ chị yêu anh sẽ là đau đớn suốt đời khi anh không còn bên cạnh chị. Anh mong chị chưa yêu anh để toàn ý quay trở lại bên anh Mạnh Hòa Bình thay anh quan tâm chị. Nguyễn Chính Đông sẽ là nỗi đau đớn trong suốt quãng thời gian đọc truyện của tôi! Bài này đã được đăng trong Uncategorized. Đánh dấu đường dẫn tĩnh.
Phỉ Ngã Tư Tồn là mẹ đẻ của nhiều tác phẩm bi tình làm mưa làm gió trên mạng xã hội cũng như giới văn học Trung Quốc. Với 18 tác phẩm đã xuất bản thì có tới 7 tác phẩm được chuyển thể thành phim, điều này chứng tỏ sức hút của những đứa con tinh thần của “Mẹ Phỉ”. Một trong những đỉnh cao của Phỉ Ngã Tư Tồn là Hẹn đẹp như mơ” với tên gốc là “Giai Kỳ Như Mộng”. Mở đầu tác phẩm là việc gặp gỡ tình cờ của Vưu Giai Kỳ và Nguyễn Chính Đông. Tiếp đó, lần theo dấu vết thời gian tìm về một đoạn ký ức đau thương trong quá khứ về mối tính f dang dở, khắc cốt ghi tâm của Giai Kỳ và Mạnh Hòa Bình vốn được nàng chôn sâu trong tận đáy Giai KỳVưu Giai Kỳ khoa nghệ thuật năm ấy ngây thơ, trong sáng, hồn nhiên chìm đắm trong mối tình đẹp như mơ với Mạnh Hòa Bình – chàng sinh viên xuất chúng khoa điện tử. Họ gặp nhau trong buổi dạ vũ. Rồi họ bước vào đời nhau mang theo bao nhiệt huyết, mặn nồng của tình yêu đôi lứa, chưa vướng bận cơm áo gạo tiền, chưa bị vòng xoáy công danh, gia thế, môn đăng hộ đối cuốn đi. Rồi Giai Kỳ bé bỏng, yếu đuối phải chịu cúi mình trước cái nhìn khắt khe, khắc nghiệt và đay nghiến của thân mẫu Mạnh Hòa Bình. Bà cho rằng thân phận cô không xứng với con trai bà, xuất thân, gia thế và tất cả những gì cô có chẳng thể nào sánh vai cùng con bà, không làm cho bà và gia đình bà nở mày nở mặt. Chính vì thế, chính vì giữ cho mình và cũng như cho người cha đáng kính của nàng chút tôn nghiêm ít ỏi còn lại, Giai Kỳ kiên quyết ra đi. “ Cô quyết định cố sức đoạn tuyệt, bẻ cong như thế, có thể sẽ đau đớn nhưng đau ngắn còn hơn đau dài. Cô thà để bản thân chịu đựng tất cả đau khổ, chỉ cần những tổn thương anh phải chịu ít nhất, cô chấp nhận bản thân mình gánh vác tất cả”.Sau bao năm xa cách, cái ngày anh trở lại, họ vẫn còn yêu thương nhau, chờ đợi nhau. Có khác chăng, Giai Kỳ đã dần quen với sự có mặt của Nguyễn Chính Đông. Anh lặng lẽ len lỏi vào cuộc sống của cô. Duyên số đưa anh đến bên cô, nhẹ nhàng kéo cô ra khỏi cái vỏ ốc bao lâu nay cô đã ẩn mình. Anh lạnh lùng, cao ngạo, anh chủ động đến nhưng cũng chủ động rời xa cô. Một con người nóng nảy nhưng tràn đầy nhiệt thành như Chính Đông, anh có chút thất thường trong tình cảm với cô,, không ôn nhu, không tử tế như bạn thân của mình nhưng anh cũng đã dành tất cả tình yêu của mình cho Giai Kỳ, anh hiểu cô hơn chính bản thân Vưu Giai Kỳ vốn đã tắt lửa lòng, từ khi gặp gỡ Nguyễn Chính Đông đã có thêm sức sống, thêm niềm tin vào tình yêu. Cô không còn nghĩ nhiều về quá khứ và những buồn đau đã qua, cô biết cách yêu thương bản thân , biết cách đối diện với quá khứ, vượt qua nỗi đau và học cách yêu thêm một Định mệnh nghiệt ngã thay khi Giai Kỳ vừa mới cảm nhận và tận hưởng thêm một lần nữa vị ngọt của tình yêu thì cũng là lúc cô lại phải kiềm chế nỗi đau để hi sinh cho tình yêu, để cho người cô yêu không phải chịu nhiều nỗi đau hơn cô, để Chính Đông ra đi trong thanh thản mà không phải bận lòng về cô. Có một điều Chính Đông đã nói đúng Giai Kỳ dũng cảm đến mức gần như ngu ngốc. Tận cùng nỗi đau, cuối cùng thì Giai Kỳ cũng nhận ra một điều “ Hạnh phúc là thứ mà cả cuộc đời con người ta ra sức tìm kiếm, cho dù tình yêu của thời thanh xuân hay thời thiếu nữ trưởng thành của cô có chết nhưng không có nghĩa cô đã đánh mất hạnh phúc của đời mình. Chính vì thế, cô phải tự yêu thương lấy chính mình, tự tìm lấy và nắm giữ hạnh phúc của mình, không được để thời gian trôi qua lãng phí như vậy.“ Anh không cần em phải dũng cảm, anh chỉ muốn em hạnh phúc” – Phải, cô đã đồng ý với anh, nhất định phải làm cho bản thân mình hạnh Hòa BìnhChàng trai của thanh xuân, của tuổi trẻ, của những rung động đầu đời. Anh yêu cô, chân thành và mãnh liệt như cô yêu anh vậy. Nhưng, cô dũng cảm hơn anh. Cô dũng cảm hi sinh cho tình yêu của mình chỉ mong anh được bình an, hạnh phúc, mong sao khổ đau anh phải chịu là ít nhất, cô cam tâm tình nguyện đón nhận tất cả. Anh lụy tình. Anh của những năm tháng ấy, hèn nhát không dám kiên cường bảo vệ cô, không dám đấu tranh cho tình yêu của mình, không dám chống lại gia đình, càng không dám đánh đổi để bảo vệ cô và bảo vệ đoạn tình cảm ngắn ngủi của hai người. Anh bất lực, anh phờ phạc. Chàng trai mạnh mẽ, cứng cỏi những năm hai mươi tuổi đã bật khóc ngon lành khi gọi điện thoại kể cho bạn thân của mình nghe về đoạn tình duyên ngắn ngủi và đầy khổ đau, day dứt của chi ngày ấy, anh kiên trì đấu tranh, bảo vệ tới cùng tình yêu của họ thì rất nhiều năm về sau, khi gặp lại nhau, trái tim họ chắc sẽ không đau như vậy, sẽ không rỉ máu như vậy….Nguyễn Chính ĐôngAnh chàng công tử nhà giàu, ăn chơi, lạnh lùng và cao ngạo. Chính Đông nhận ra cô, anh chủ đồng tiếp cận, làm quen cô gái đã làm cho bạn thân mình phải bật khóc. Anh muốn biết cô rút cuộc là người thế nào mà lại làm cho bạn anh đau khổ đến thế. Anh muốn cho cô một bài học về đoạn quá khứ kia. Nhưng duyên số run rủi thế nào mà lại cuốn anh ngày càng sâu vào đoạn tình cảm không nên có. Chính anh lại cũng sa vào lưới tình với bạn gái cũ của bạn thân. Cuộc tình của họ cũng lạ lùng như cách họ bước vào đời nhau hiếm những nụ hôn, thiếu những khoảnh khắc ngọt ngào và đắm say. Anh không quá ôn nhu và tử tế với cô, nhưng anh lại hiểu cô hơn chính cô. Anh dần dần tách cô ra khỏi cái vỏ ốc kiên cố bao năm qua cô vẫn mang, giúp cô xoa dịu nỗi đau trong quá khứ. Anh dạy cô cách tự yêu thương bản thân, đối mặt quá khứ và yêu thêm một người. Bước vào đoạn tình cảm với Giai Kỳ, Chính Đông nhận ra bản thân đã quá thiếu sót với chính mình, anh đã hoài phí thanh xuân cho những cuộc chơi bời thâu đêm mà không nhận ra, đâu đó, có người cần anh. Anh nhận ra, trái tim mình thực ra đã cô đơn, lạnh lẽo nhiều năm như vậy. Lời hẹn ước trăm nămĐến tận cùng, Chính Đông vì nghĩ rằng cô không yêu anh nên anh chọn cách ra đi, rời xa cô. Anh đã chờ cô yêu anh như yêu Mạnh Hòa Bình, nhưng đến khi cô đã yêu anh thì anh lại không thể biết. Còn cô,vì muốn anh yên tâm ra đi, vì muốn anh tin rằng mình không yêu anh nên cô đã nói dối. Có một sự thật là Mạnh Hòa Bình là thanh xuân của cô, còn Nguyễn Chính Đông là cả một hoài niệm, là tình yêu nhưng lại không được chắp cánh bay cao nhưng lại luôn tồn tại trong chính Giai Kỳ. Anh muốn cô yên tâm, cô cũng mong anh yên lòng nên họ - vì muốn đối phương hạnh phúc mà làm đau chính bản thân mình. Anh chọn cách yêu cô trong chờ đợi còn cô chọn cách yêu thương trong im lặng. Thật ra, Chính Đông chưa từng rời xa Giai Kỳ. Anh luôn đứng ở tòa nhà Kim Mậu, ngẩng đầu ngắm pháo hoa rơi. Giai Kỳ đã từng nói, đẹp như vậy, cô sẽ không quên. Anh luôn ở đó, đợi cô, đợi cho đến kiếp sau để cùng cô tiếp tục mối duyên này. Giai Kỳ cũng thế, cô ngồi trên máy bay – như ý anh muốn, lặng lẽ dõi theo anh. Có đôi lúc, cô thấy Nguyễn Chính Đông ở một nơi nào đó trong giấc mơ, hoặc ở nơi anh và cô đã từng đi qua… Giai Kỳ vì không có cách nào giữ anh lại, cô chọn cách đeo nhẫn lên cổ, để nó nằm gần tim mình, để nó lắng nghe và đập cùng nhịp với trái tim cô. Chỉ có như vậy cô mới có cảm giác anh chưa từng rời xa cô, để cô thanh thản suốt phần đời còn lại. Giai Kỳ vì anh mà tiếp tục sống, cũng vì chính bản thân mình mà sống hạnh phúc, vì đoạn tình duyên này mà yên yên ổn ổn đợi chờ anh – lời hẹn ước 100 yêu không nhất thiết là thiên trường địa cửu.” Gặp đúng người, đúng thời điểm là hạnh phúc. Gặp đúng người, sai thời điểm là bi thương. Gặp sai người, đúng thời điểm là bất lực. Gặp sai người, sai thời điểm là thê lương.” Hình ảnh Vưu Giai Kỳ đeo nhẫn trên cổ với lý do, tay trái đeo nhẫn kết hôn, tay phải bận làm việc để thấy được nhịp thở, nhịp đập của tim cô mang bóng hình anh. Cô vì an mà cố gắng sống, sống hạnh phúc bên chồng và con trai tên Kỷ Niệm. Cô đã vượt qua nỗi đau, trân trọng bản thân, năm giữ lấy hạnh phúc, bắt đầu cuộc sống mới bên người chồng không phải Mạnh Hòa Bình. Cô sống phần mình và sống luôn cho phần đời dang dở của Nguyễn Chính Đông từng nói sẽ đợi cô, bao lâu cũng đợi cô, sẽ mãi bên cô như thiên sứ luôn bảo vệ cô. Anh nói ngay cả khi tim ngừng đập anh vẫn mãi yêu cô. Không phải anh rời bỏ cô mà anh chỉ hóa thân thành ngôi sao Bắc Đẩu vĩnh viễn dõi theo, bảo vệ, chúc phúc cho cô. Ước hẹn trăm năm của anh dành cho cô không đổi. Cô hẹn anh trong kiếp lai sinh, anh nhất định phải đến sớm tìm Chính Đông, Vưu Giai Kỳ và cả Mạnh Hòa Bình, trong cuộc tình này, họ chưa từng hối tiếc, họ đã yêu hết mình, đã sống hết mình cho tình yêu đó. Họ đã từng nhường nhịn, đã từng buông tay, nhưng sau tất cả, họ vì cố chấp với tình cảm của mình, với mong muốn người kia hạnh phúc mà thương tổn lẫn nhau. Dù đến cuối cùng, lựa chọn của Giai Kỳ có là ai trong hai người bạn thân ấy cũng sẽ làm thương tổn người kia, chính vì thế, khi chọn cho Chính Đông cái chết nhưng để lại tình yêu trong Giai Kỳ để cô vì anh mà tìm cho mình hạnh phúc mới không phải Mạnh Hòa Bình, để anh sống mãi trên ngực áo cô, trong từng nhịp thở của cô cũng không phải là cái kết quá đau thương cho Chính Đông - bởi anh và cô còn lời hẹn ước trăm năm. Đoạn kết cho cuộc tình tay ba như thế được xem là khá trọn giả Gấu Mẹ Vĩ Đại - BookademyẢnh Cat Anh - Bookademy-Theo dõi fanpage của Bookademy để cập nhật các thông tin thú vị về sách tại link gia cộng đồng Bookademy để có cơ hội đọc và nhận những cuốn sách thú vị, đăng ký CTV tại link
hẹn đẹp như mơ review